Trong không gian làng cổ Việt, đình luôn là công trình kiến trúc vĩ đại – bề thế, vị trí đắc địa, đẹp nhất làng. Chi tiết trang trí kiến trúc cho đình cũng mang vẻ đẹp tương xứng, là nghệ thuật độc đáo chỉ có ở đình làng. Các mảng trang trí thường gửi gắm khát vọng, ước mong của con người bản địa, thông qua nhiều hình tượng khác biệt, trong đó linh thú là cụm đề tài được ưa thích sử dụng.
Trong nền mỹ thuật Việt, đặc biệt ở nghệ thuật chạm khắc gỗ, đình làng cổ vùng Bắc bộ là kho tàng vô giá, nơi chứa đựng những mảng chạm miêu tả các đề tài gần gũi, đậm tính dân gian, vượt khỏi khuôn thước, quy tắc vốn dĩ khắt khe của xã hội phong kiến đương thời. Muông thú từ những giống loài hiền lành như chim, chuột, cá, sóc, cho đến gà, ngựa, trâu, mèo, hươu, nai; hung dữ hơn có hổ; qua cả những linh thú với nghê, rồng, phượng… đều hội tụ trong không gian kiến trúc đình làng. Mỗi ngôi đình, mỗi niên đại khác biệt mang điểm tương đồng với kiểu thức kiến trúc cổ thuần Việt nhưng có cách trang trí không đồng nhất, không lặp lại. Tất cả tạo nên bức tranh tổng thể sinh động khi so sánh và xâu chuỗi những mảng chạm tuyệt mỹ nơi các đình cổ mang niên đại sớm từ thời Mạc, qua đến cuối thời Lê trung hưng, thuộc thế kỷ 16 – 18.
Nhìn trên kiểu thức trang trí kiến trúc mang đề tài linh thú ở đình làng, có thể thấy ở đó sự hòa hợp thú vị giữa hai yếu tố linh thiêng và trần tục, tất cả được phô diễn một cách tự do. Đó có thể là một hoạt cảnh kiêu hùng của tráng sĩ tay vung gươm, vững mình trên yên ngựa xông pha trận mạc (đình Hoàng Xá), như gửi gắm tinh thần quật cường, vẻ vang bất khuất của cư dân Đại Việt trong cuộc kháng chiến đương thời với tiểu quốc Panduranga (nay là vùng Ninh Thuận – Bình Thuận), ứng với năm xây dựng đình 1694 (năm Chính Hòa thứ 15, thời Lê trung hưng).
Đình làng cũng là nơi diễn ra các lễ hội đầy vui nhộn sau mùa bội thu thường niên. Trong dịp lễ hội, những hoạt cảnh thú vị như thú chọi gà, hẳn quen thuộc từ xa xưa. Nét đẹp đậm yếu tố dân gian ấy cũng vì thế được đưa vào trang trí kiến trúc nơi đình làng. Mảng chạm gà chọi ở đình Hoàng Xá (Vân Đình, Hà Nội), đình Thượng Phú (Thanh Hóa)… là dẫn chứng. Nhìn cách nghệ nhân xưa thể hiện, chỉ vài nét chạm, những khối, mảng miếng của gà lộ rõ, dù tỷ lệ tạo hình không cân xứng, nhưng thấy rõ chủ ý không nhấn vào sự cân đối mà chỉ tập trung diễn tả thần thái, sự hân hoan, cả niềm tự hào, hãnh diện của chủ nhân con gà – hẳn phải được chăm kỹ lưỡng trước khi xung trận mùa hội vui.
Từ những lớp ván nong, kẻ, bảy, xà nách, các bức cốn, đầu dư… qua tài nghệ của người thợ chạm vô danh nơi làng quê Bắc bộ, những nét chạm bay bổng biến thô mộc, giản đơn, khô cứng của gỗ trở thành linh thú đầy ảo diệu. Các mảng chạm những con thú quen gặp trong cuộc sống thể hiện sự tinh tế, khéo léo với tài nghệ đưa chất đời bình dị thành môn nghệ thuật độc đáo trong trang trí kiến trúc. Khi chuyển sang đề tài linh thú, những linh vật của cõi trên, của chốn cao sang diệu vợi như rồng, phượng… được dân gian hóa đầy biểu cảm, gần gũi hơn với người đời, chỉ thông qua các nét chạm.
Hãy để lại bình luận của bạn tại đây!